TANABATA DA NANG: CHARITY
Tháng 10 vừa qua tôi được công ty cử đi công tác tại Đà Nẵng, và đã được tham gia chuyến từ thiện chung với tập thể Tanabata Đà Nẵng là chi nhánh của hệ thống chuỗi Tanabata. Tôi nhớ rất rõ sáng hôm đó trời ở Đà Nẵng mưa lất phất lúc 9h các bạn có mặt đông đủ.
Dù các bạn làm việc tới tận khuya nhưng ai nấy điều có mặt đúng giờ, hớn hở xách theo những biếu phẩm nào gạo, dầu, tả giấy v.v…, tôi được nghe các bạn nói hôm nay chúng tôi sẽ đi thăm trại trẻ mồ côi Chùa Quan Châu. Tôi nghe cũng thấy tò mò và không biết chùa đó có nhiều em bé mồ côi không. Và chúng tôi bắt đầu xuất phát từ trung tâm Đà Nẵng chạy xe máy xuôi về phía nam hơn 10km, rồi rẻ ngược lên chừng 5km, 6km nữa chạy dọc theo một con đường nhỏ nằm khất những hàng cây, chúng tôi chạy bị lạc đường phải hỏi thăm nhiều người cuối cùng rồi cũng tới nơi.
Lúc đoàn của Tanabata đến nơi thì cũng hơn 11h trưa là lúc các bé đang ngồi xếp hàng ngay ngắn để ăn cơm, nhìn chúng tôi bước vào các bé ai nấy điều nhìn ra có bé thấy người lạ thì mặt ngơ ngác, có bé thì cười rất tươi, lúc tôi tiến lại gần chỗ các bé dùng cơm nhìn bàn ăn của các bé mà tôi thấy nghẹn ở cổ họng mình, một bàn dài là vậy cũng 30 đến 40 bé, trên bàn chỉ có vài tô canh cải, vài dĩa xu xào, và vài dĩa dưa leo làm mắm.
Tôi thấy mà sót xa vô cùng, tại sao những đứa bé như thiên thần này lại phải ăn uống kham khổ đến vậy. Tuổi của các bé đúng ra sẽ đươc vui vẻ bên gia đình ăn ngon mặt đep, chứ không phải để ăn uống kham khổ và không có tình thương gia đình như vầy. Tôi lại trách các bà mẹ tại sao lại nở bỏ con mình, tôi cũng hiểu có nhiều người hoàng cảnh khó khăn, nhưng dù sao đi nữa con mình cũng không có tội.
Vì con cái là trời ban biết bao gia đình hiếm muộn muốn kiếm đứa con họ đã bất chấp bán cả gia tài đẻ đươc một em con. Vậy mà trẻ mồ côi sao lại quá nhiều đến như vậy, trẻ con là phải được sự bảo bọc của cha mẹ, vui vẻ bên gia đình được ăn ngon mặt đẹp, chứ không phải thiếu thốn quá nhiều như vậy.
Nhìn những gương mặt ngây ngô ngồi cắm cúi ăn mà tôi thấy thương quá, phải chi tôi có thể giúp được các bé nhiều hơn và làm được gì đó cho các bé, để các bé vui vẻ và có động lực hơn. Chúng tôi loanh quanh cùng các bé một hồi đến lúc các bé cũng đã ăn xong và chuẩn bị đi nghỉ trưa. Nên chúng tôi cũng xin phép ra về. Chúng tôi ra về các bé cứ nhìn theo làm lòng ai cũng nặng trĩu, nhìn những ánh mắt trong sáng, hồn nhiên ấy. Tôi thấy chạnh lòng quá, không biết nói gì hơn.
Thầm cầu nguyện với Đức Phật cho các bé ăn khỏe chóng lớn, mạnh khỏe. Xin ngài che chở và bảo vệ những đứa bé xinh xắn đáng yêu này. Tôi cũng mong những nhà hảo tâm sẽ mang chút tình thương của mình đến với các bé, để lắp đi phần nào về sự mất mát quá lớn với các em. Và lúc nói chuyện với các bé hãy dành cho các bé một lời khen con xinh qua , ngoan quá, ko nên nói tội nghiệp, các bé như một thiên thần đừng để các bé phải tự ti mặt cảm, hãy cho các bé niềm vui nho nhỏ và hãy khích lệ các bé. Vì các bé rất đáng yêu nhưng bất hạnh. Với tôi đây là một chuyến đi đầy ý nghĩa. Nếu có dịp tôi rất muốn quay lại và thăm các bé.